"Danh lam thắng cảnh?" Trong đôi mắt tròn xoe của Phó Dư bùng nổ niềm khát vọng vô hạn. Thứ Hai, họ đến dốc Kỳ Ba. Sở Dung nhìn con đường núi hiểm trở phía trước, suy tư. Phó Dư xách balo nhỏ của mình hưng phấn nhìn xung quanh: "Mẹ, chỗ này là danh lam thắng cảnh sao? Thật sự rất đặc biệt!" Từ trước đến nay cậu bé chưa từng nhìn thấy nơi như vậy. Phó Niên lặng lẽ lấy bình nước của mình ra, đưa cho Sở Dung với bờ môi hơi run.
Chiếc xe do ekip chương trình sắp xếp không có cách nào tiếp tục lái được nữa, đoạn đường còn lại phải tự mình đi. Ý của nhân viên công tác là địa điểm tập hợp do ekip chương trình sắp xếp, ở cổng làng phía cuối con đường nhỏ đó.
Con đường nhỏ này không quá dài, chỉ đủ rộng cho một người đi bộ.
Ekip chương trình đã thật sự làm tất cả để thu hút sự chú ý! Vấp ngã trên con đường này cũng không sao, sẽ không làm người ta ngã đau. Nhưng chắc chắn sẽ không đẹp, bởi vì mùa hè mưa nhiều làm bùn bên cạnh con đường đều mới và ẩm ướt, lúc đi còn có thể nhấc theo hai cân bùn vàng.
Sở Dung từ phía xa có thể nghe được kế hoạch của Trọng Xuân Hòa, cô bất lực, phẫn nộ hai giây: "Niên Niên và Tiểu Ngư đi phía trước đi, mẹ theo sau các con." Nếu đứa trẻ không cẩn thận bước hụt, cô còn có thể kịp thời đỡ chúng.
Phó Niên đi trước, quay người nắm chặt tay Phó Dư, từng bước một, chậm mà chắc chắn.
Chương trình livesteam bắt đầu ngay khi họ đến dốc Kỳ Ba, phòng livesteam, dù thường yên tĩnh vào cuối tuân, đã thu hút được rất nhiêu người xem. [A a a, Niên Niên, tôi nhớ cậu muốn chất luôn ấy!|
[Tiểu Ngư có phải đã béo lên không nhỉ? Hình như mặt cậu có nhiều thịt hơn. |
[Tại sao trên trán Sở Dung vẫn còn một số vết bâm tím nhỉ, vẫn chưa lành sao?]
[Có vẻ đã đỡ hơn trước nhiều, trước kia trông như có khối u ấy, giờ chỉ cân phủ lớp phấn mắt lên là xong. |
[Hahaha, cười đến nôn mửa, cái miêu tả này quá kỳ quái phải không?]
[Sở Dung: Đừng có ngủ quá say vào buổi tối nhé. ]
[Niên của tôi vừa mới thi xong, ekip chương trình mấy người đã chuẩn bị cho người ta đến chỗ như này du lịch? Ekip chương trình có phải con người không?]
[Nơi này là đâu vậy, con đường này trông hơi rùng rợn đấy. ] [Dốc Kỳ Ba, khu vực núi nổi tiếng, thiếu điện và hay mất điện, quê bạn tôi ở đó. ]
[Ôi mẹ ơi, tôi cũng cùng quê đây, không chỉ mất điện, tôi nhìn địa điểm mấy người Sở Dung ghi hình chương trình còn không phải trên đường lớn cơ. Không có chỗ mua đồ, hơn nữa bây giờ là lúc thu hoạch ngô kê, từ bốn giờ sáng đến sáu bảy giờ tối có thể lúc nào cũng có tiếng máy móc. ]
[Chết tiệt, ekip chương trình thật tệ. ]
[Đây không phải là đang tra tấn người hay sao?]
[Hahahaha, mọi người mau chóng qua phòng livestream của Hách Hoan bên cạnh xem nào, Triệu Dực đã té xuống bùn kìal]
Ba người nhà Sở Dung cẩn thận tiến qua con đường nhỏ như đang đi trên cầu khỉ. Khi vừa đứng dậy quay đầu nhìn một cái, thấy một dáng người nhỏ bé ở phía sau cách họ hơn mười mét bước đi xiêu vẹo, đập mông xuống đất, trượt xuống dọc theo bên đường.
Sở Dung: [... ]
À, người phụ nữ mặc chiếc váy đỏ kia trông quen quá.
“Triệu Dực!
Ngay khi giọng nói vừa cất lên, Sở Dung lập tức nhận ra, hóa ra là Hách Hoan. Tình hình của Hách Hoan có vẻ không ổn lắm, sau khi con trai Triệu Dực rơi xuống bùn, Hách Hoan cúi người xuống kéo lên, kết quả không kéo được nó lên mà mình cũng rơi vào trong đó luôn.
Sở Dung quan sát toàn bộ sự việc: [... | cô muốn cười nhưng lại cố gắng giữ gìn tình bạn quý giá.
Cuối cùng thì anh trai quay phim của ekip chương trình phải một mình giúp hai mẹ con Hách Hoan vượt qua con đường.
Trên người Hách Hoan và Triệu Dực bị bẩn bùn với các mức độ khác nhau. Hách Hoan may mắn chỉ có hai chân bị bẩn, nửa cơ thể con trai cô ấy là Triệu Dực đều đen thui. Những đứa trẻ sạch sẽ bây giờ giống như củ sen đào ngoài cánh đồng, mảng trắng hếu mảng đen thui, không xen lẫn chút nào.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo